Phan_30
Thẩm phu nhân cười cười, nói: “Phương Thọ tới, nhạc phụ đại nhân của ngươi đó, biết không?”
Thẩm Dũng sửng sốt, bật cười: “Nhạc phụ đại nhân của con hình như không phải là hắn a.”
“Cha ngươi đoán chừng đang trò chuyện với hắn ở đại sảnh.” Thẩm phu nhân cười cười.
Thẩm Dũng gật đầu, hỏi: “Có muốn con đến hay không?”
“Cha ngươi hình như không muốn để ngươi đi.” Thẩm phu nhân nói, “Về phần có muốn đi hay không … tự ngươi quyết định.”
Thẩm Dũng hơi sửng sốt, lúc này Phương Nhất Chước đã đem hai kiểu áo tới, nàng thấy hai cái đều tốt không biết nên chọn cái nào, lại có chủ ý đem đến để Thẩm Dũng giúp nàng chọn một cái.
Thẩm Dũng vừa nhìn thấy liền vui vẻ, “Chọn cả hai đi.”
“Đúng.” Thẩm phu nhân duỗi tay nhận lấy hai mẫu áo, rồi kéo Phương Nhất Chước ngồi xuống bên cạnh.
Thẩm Dũng vỗ vỗ Phương Nhất Chước, “Nương tử, ngươi ở đây với mẫu thân, ta đi xem sách một chút.”
“Ừ, được.” Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy là lạ, dường như… Thẩm Dũng và Thẩm phu đang dấu nàng điều gì đó.
“Nhất Chước.”
Lúc này, Thẩm phu nhân gọi Phương Nhất Chước một tiếng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm phu nhân.
“Nam nhân khi nghèo khó yêu thương ngươi mặc dù không có bạc.” Thẩm phu nhân đột nhiên nói, “Khi đường làm quan của hắn rộng mở, vẫn có thể thương ngươi giống như khi nghèo khổ, người như thế mới đáng phó thác cả đời.”
“Vâng.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Đúng thế.”
Thẩm phu nhân sờ sờ đầu nàng, cúi đầu tiếp tục thêu. Phương Nhất Chước mặc dù có chút khó hiểu, nhưng nàng cũng không phải một người suy nghĩ nhiều, liền nâng quai hàm, ở một bên cùng Thẩm phu nhân nói chuyện cười đùa.
Thẩm Nhất Bác cùng Phương Thọ trò chuyện rất lâu, vẫn không thấy Phương Thọ có ý định rời đi, dường như là muốn gặp Thẩm Dũng cho bằng được, Thẩm Nhất Bác có chút hoài nghi, Phương Thọ này đến tột cùng là muốn làm gì? Hắn muốn gặp Thẩm Dũng, sao lại không muốn gặp Phương Nhất Chước?
Đang nghi hoặc, chợt nghe thấy Tiểu Kết Ba ở ngoài cửa nói, “Lão gia, thiếu gia tới.”
Thẩm Nhất Bác sửng sốt, trong lòng biết… hạ nhân trong phủ nếu không được hắn phân phó thì không ai dám lắm miệng nói cái gì, có thể thấy được chính là Thẩm phu nhân để Thẩm Dũng tới.
Thẩm Dũng đi vào sân, đi vào tiền sảnh, hành lễ với Thẩm Nhất Bác và Phương Thọ, “Phụ thân, Phương lão gia.”
“Ách…” Phương Thọ bật cười, tự nói … Được đấy, xem ra là không muốn nhận vị nhạc phụ đại nhân này rồi. Có chút không được tự nhiên, Phương Thọ ngẩng đầu lên đánh giá Thẩm Dũng. Trước đây hắn đã gặp qua Thẩm Dũng một hai lần, chỉ là xa xa nhìn thấy hắn gây rối, ấn tượng đối với Thẩm Dũng rất không tốt. Đêm thành thân cũng không muốn thấy hắn, chỉ nghĩ nhanh chóng về nhà thu thập mọi thứ để đào tẩu, hôm nay vừa thấy, Phương Thọ đã ngay nghĩ đến một câu nói —— sĩ biệt ba ngày đương quát mục tương khán*.
*Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán: là một câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc nói với bạn. Ý nói ba ngày không gặp mặt kẻ sĩ thì đến lúc gặp lại đã phải nhìn họ bằng con mắt khác xưa.
Phương Thọ vuốt vuốt chòm râu quan sát Thẩm Dũng, Thẩm Dũng này tướng mạo rất được, thân thể cũng tốt … Tuấn tú lịch sự như vậy, lại là con trai tri phủ đại nhân tiền đồ vô lượng, kết duyên với nha đầu chỉ biết nấu cơm kia, thật đáng tiếc a. ( Bắt đầu ghét lão Phương Thọ này rồi đới ►_◄)
Thật ra, lúc trước Phương Thọ không hề hối hận, thế nhưng thấy được Thẩm Dũng lại thực sự tiếc nuối. Hắn ở quê lúc nào cũng phái người tìm hiểu tin tức của Đông Hạng phủ, chỉ sợ người Thẩm phủ phát hiện ra thân phận của Phương Nhất Chước, nếu như Thẩm Nhất Bác có thẹn quá thành giận sẽ tìm hắn gây phiền phức, đến lúc đó vẫn có thể tiếp tục chạy.
Nhưng không nghĩ đến tin tức truyền về lại ngoài dự đoán, non nửa năm, Thẩm Dũng từ một tiểu ác bá, biến thành Thẩm thiếu gia của Đông Hạng phủ được người người tán thưởng.
Phương Thọ thật sự không rõ, mặt khác, khuê nữ Phương Dao nhà mình nghe được tin đó đối việc này cũng có chút hiếu kỳ, liền khuyến khích phụ thân trở về xem một chút, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra với Thẩm Dũng. Hôm nay vừa thấy mặt, Phương Thọ hối hận không thôi, một hiền rể tốt như vậy đã bỏ lỡ rồi, lại còn tiện nghi cho một nha đầu nấu cơm.
Có điều trên đời này không có thuốc hối hận, Phương Thọ cùng Thẩm Dũng hàn huyên vài câu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cam lòng, liền hỏi: “Thẩm thiếu gia, đối với Nhất Chước có thoả mãn không?”
Thẩm Dũng mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên là thoả mãn, Thẩm gia ta có quy củ, cả đời chỉ có thể lấy một người vợ, cưới được Nhất Chước là phúc khí của ta.”
“Ồ…” Phương Thọ tự nói, Thẩm Dũng không hổ là công tử của Thẩm Nhất Bác, lời này có thể nghe được hai ý. Câu nói “đời này chỉ có thể lấy một người vợ”, chính là nhận định ngoài Phương Nhất Chước ra thì không thể lấy người khác. Ngẫm kỹ còn ý tứ oán giận. Chính là nếu như lúc đó người gả thay không phải Phương Nhất Chước mà là cô nương loạn thất bát tao khác, vậy cả đời Thẩm Dũng hắn không phải lỡ dở rồi sao.
Phương Thọ thấy đã không có hy vọng gì, cười gượng hai tiếng, gật đầu: “Tốt tốt, thoả mãn là tốt rồi, ta cũng không có chuyện gì, liền đến xem một chút, mang theo ít đặc sản quê nhà lên.”
Thẩm Dũng cười cười, mời Phương Thọ ở lại ăn cơm, Phương Thọ sao có thể đồng ý, liền vội vàng cáo từ.
Thẩm Nhất Bác cũng có chút thoả mãn, đi đến thư phòng làm việc.
Thẩm Dũng tiễn lão đầu ra khỏi cửa phủ, sau đó quay về phòng bếp, trên đường gặp Liên Nhi.
Liên Nhi đang ôm củ cải trắng đi ra ngoài.
“Liên nhi.” Thẩm Dũng cười hỏi, “Ôm cải trắng đi chỗ nào?”
“Cái này, Thiếu phu nhân nói là muốn ướp, nên trước phơi ra ngoài nắng cho khô chút.” Liên Nhi trả lời.
Thẩm Dũng lắc đầu, rau lại đem ra phơi nắng sao, liền cười hỏi, “Có phải Thiếu phu nhân đã hỏi ngươi là ai tới đúng không?”
“Đúng rồi.” Liên Nhi nháy mắt mấy cái.
Thẩm Dũng gật đầu, cũng không hỏi nữa, Liên Nhi này là nha đầu thẳng thắn, tất nhiên sẽ nói là Phương Thọ tới, như vậy hiện tại trong lòng Phương Nhất Chước chắc chắn đang bất ổn.
Để Liên Nhi đi, Thẩm Dũng vẫn tiếp tục đi về phía phòng bếp, vào đến cửa thấy Phương Nhất Chước đang đứng bên cạnh bếp lò đến xuất thần, nhưng bên trên bếp lại truyền ra một mùi hương khiến Thẩm Dũng có chút giật mình… Trước đây chưa từng ngửi thấy a, cái gì mà lại thơm như vậy.
“Nương tử.” Thẩm Dũng vội chạy vào trong, khiến cho Phương Nhất Chước càng hoảng sợ.
“Cái gì thơm như vậy?” Thẩm Dũng nhấc lên nắp nồi, nhìn vào bên trong, thấy bên trong là một nồi cơm lớn, màu trắng xanh giao nhau đẹp mắt vô cùng, còn tỏa ra hương vị thơm ngào ngạt.
“Cơm đậu nành thịt mặn.” Phương Nhất Chước nói, dùng cái môi xới cơm ra bát cho Thẩm Dũng, lại bới xuống đáy nồi xúc lên miếng cháy khô vàng đặt vào một bát lớn, bên trên có rắc thịt vụn, rồi đem qua.
Thẩm Dũng ăn một miếng, cơm dẻo, đậu nành mềm mà thơm, thịt rất vừa miệng, miếng cháy lại càng thơm giòn mang theo hương đậu nành tươi mát và thịt béo ngậy: “Nương tử, ăn thật ngon.”
Phương Nhất Chước lại từ trong nồi khác múc ra một chén canh trứng đậu nành, còn có một đĩa lạp xưởng xào rau xanh đặt lên trên bàn.
Thẩm Dũng ngồi xuống ăn, liên tục khen ngon.
“Cái kia, tướng công.” Phương Nhất Chước cũng ngồi xuống, do dự một chút, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Thẩm Dũng.
“Nương tử, sao lại không ăn?” Thẩm Dũng buồn bực, chạy đi tự xới một chén cơm cho mình, đưa cho Phương Nhất Chước chén cơm vừa rồi của hắn.
Phương Nhất Chước nhìn một chút, lại từ bọc nhỏ bên hông, lấy ra một tập ngân phiếu, đưa cho Thẩm Dũng.
“Oa.” Thẩm Dũng nhìn lướt qua, “Nhiều ngân phiếu như vậy?”
“Là… của hồi môn Phương Thọ đưa cho.” Phương Nhất Chước thành thật nói, “Muốn trả lại không?”
“Dựa vào cái gì?” Thẩm Dũng cười, “Đó là của hồi môn của Thẩm gia ta, đưa đến lại đưa về, một phân tiền cũng không phải của bọn họ.”
“Ách…” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi biết rồi sao?”
Thẩm Dũng cười xấu xa tiến lại gần, “Biết cái gì?”
Phương Nhất Chước nhìn hắn.
Thẩm Dũng đem chiếc đũa đưa cho nàng, cười nói: “Ngươi cho rằng cha mẹ ngốc sao, ngươi vào cửa một vài ngày đã biết rồi.”
“Cha và mẹ cũng…” Phương Nhất Chước có chút khẩn trương, Thẩm gia là gia đình giàu có lại là quan, chuyện này đối với Thẩm gia… đúng là không tốt.
“Ừ, cha mẹ nói: nếu ta khiến cho ngươi đau khổ sẽ làm thịt ta.” Thẩm Dũng cười nói.
Phương Nhất Chước sửng sốt, Thẩm Dũng tiến lại gần, miệng đầy mỡ dán sát vào quai hàm của nàng, thổi một hơi: “Nương tử… xới cho ta một chén cơm nữa.”
Vành mắt Phương Nhất Chước hồng hồng đi xới cơm cho Thẩm Dũng.
…
Đến khi Thẩm Dũng ăn hết bát thứ tư, còn lớn tiếng nói muốn uống nốt nước sốt trứng trong nồi, Phương Nhất Chước liền nắm lấy chóp mũi Thẩm Dũng, cười khẽ: “Đúng là thùng cơm!”
Chương 38: Rau trộn cùng hiểu lầm lớn
Phương Thọ từ Thẩm phủ đi ra, có thể nói là vô cùng mất hứng, vội vã trở về, vừa đi vừa nghĩ không biết nên nói với nữ nhi thế nào. Bằng không, thẳng thắn nói Thẩm Dũng là một kẻ nhân phẩm thấp kém, hoàn toàn không xứng với nàng, đỡ khiến sau này nữ nhi tiếc nuối oán hận.
Thở dài, Phương lão gia bước vào cửa phủ, đến sân, liền thấy bên cạnh bàn đá ở chính giữa sân, khuê nữ nhà mình đang đứng vẽ tranh dưới một gốc cây hoa đào.
Phương lão gia từ xa nhìn lại, tấm tắc hai tiếng —— nhìn nha đầu bảo bối của hắn xem, muốn dáng người có dáng người, muốn tư thái có tư thái, cầm kỳ thi họa loại nào không tinh thông? Với điều kiện này thành hôn với người ở hoàng cung quý tộc cũng dư dả, làm gì phải chịu thiệt thòi lấy Thẩm Dũng chỉ là con trai tri phủ.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng thoải mái không ít, liền ho khan một tiếng, đi vào trong.
“Phụ thân.” Phương Dao ngẩng đầu nhìn thấy Phương Thọ thì cười hỏi, “Người đã trở về?”
“Đúng vậy. À, Dao nhi, Thẩm Dũng kia…” Phương lão gia vừa mới mở miệng, lại thấy Phương Dao khoát tay áo, cười nói: “Ta chướng mắt hắn.”
“A?” Phương Thọ sửng sốt, hỏi: “Làm sao lại… Ngươi đã gặp qua hắn rồi sao?”
Phương Dao cười cười, nói: “Cha, lời đồn đúng là không thể tin, ta vốn cho rằng Thẩm Dũng là một kẻ nhiệt tình với chính nghĩa, cho nên vừa rồi ở trước cửa tửu lâu gần nha môn để nha hoàn Kinh Nhi giả trang thành một nữ tử mang oan, nhiều người vây xem như vậy, duy chỉ có Thẩm Dũng đi qua lại chỉ lo cùng nương tử nói giỡn, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không, nam tử lạnh lùng vô tâm, tự cao tự đại như vậy, nữ nhi chướng mắt.”
“À…” Phương Thọ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Có chuyện như vậy sao?”
“Đúng thế.” Phương Dao gật đầu, nói: “Nữ nhi đến tửu lâu ngồi trên lầu hai, nói với tiểu nhị chỉ cho xem Thẩm Dũng cùng với nữ tử tên Phương Nhất Chước mà cha nói. Kinh Nhi giả thành nữ tử mang oan quỳ dưới cửa tửu lâu. Nha đầu Phương Nhất Chước kia thật ra có nhìn một chút, nhưng Thẩm Dũng lại giục nàng đi mau. Ta thấy cô nương kia vẻ ngoài thanh tú trong sáng, nhưng lại phải gả cho Thẩm Dũng thay con, cha, chúng ta có phải là đã hại cả đời của người ta rồi không?”
“Ách… Cái này, nàng vốn chỉ là một nha đầu nấu cơm lưu lạc khắp nơi, hôm nay gả vào Thẩm phủ đã được coi là trèo cao.” Phương Thọ vội vàng giải thích với nữ nhi, “Ta vừa đến Thẩm phủ, cũng là mất hứng mà về, nhân phẩm và khí độ của Thẩm Dũng kia đều không được, không xứng với ngươi.”
Phương Dao nhíu mày, Phương Thọ lại vội bổ sung một câu, “Có điều hắn đối với nương tử rất tốt, hẳn là sẽ không khiến cô nương kia chịu khổ, dù sao đi nữa hai người bọn họ cũng rất xứng đôi, ngươi cũng không hợp với Thẩm Dũng.”
Phương Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, tiếp tục vẽ tranh.
“Vậy… Dao nhi a? Hôn sự của ngươi làm sao bây giờ?” Phương Thọ nhắc tới việc này thì có chút gấp gáp, “Ngươi cũng không còn nhỏ, ta đã đợi bế cháu lâu rồi.”
Phương Dao có chút ngượng ngùng nhìn phụ thân, “Cha đừng nói mò.”
“Thế nào là nói mò?” Phương Thọ nói, “Ngươi nói một chút xem, muốn nam nhân bộ dạng như thế nào?”
“À.” Phương Dao suy nghĩ một chút, nói: “Ta muốn một người có tài, có khí độ, then chốt nhất là nhân phẩm phải tốt, biết hiếu thuận với cha.”
“Dao nhi, người như thế ở Đông Hạng phủ không nhiều lắm, chỗ này dù sao cũng là một địa phương nhỏ.” Phương Thọ suy nghĩ một chút, nói: “Không bằng chúng ta vào kinh đi?” Lão nhân ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thực là sợ ở Đông Hạng phủ, đêm dài lắm mộng.
Phương Dao nghe xong cũng gật đầu đáp ứng, nhưng nói là vừa mới về không nên vội chuyển đi, mấy ngày này muốn dạo chơi ở Đông Hạng phủ một chuyến.
…
Thẩm Dũng hoàn toàn không để chuyện Phương Thọ vào trong lòng, những ngày này ngoại trừ chuyên tâm đọc sách, chính là tìm cách trêu chọc Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước đôi khi rất hung hãn, nhưng đại đa số thời gian đều vô cùng nhu thuận, có đôi khi bị chọc tức giận lại đuổi theo hắn đánh vài cái. Thẩm Dũng mỗi ngày đều nhìn thấy nàng lắc lư trước mặt mình, nhìn thấy, sờ thấy nhưng lại không ăn được, khiến cho ngực hắn như bị đè nén, vô cùng khó chịu.
Hôm nay thời tiết rất nóng, Thẩm Dũng ở trong sân dựa vào ghế đá đọc sách, bị mặt trời chiếu đến thiếp đi, mơ mơ màng màng dựa vào ghế ngủ gật.
Đang trong lúc mơ hồ, liền cảm thấy trên quai hàm mát lạnh, một hương vị trong veo bay tới.
Thẩm Dũng giật mình mở mắt, liền thấy Phương Nhất Chước cười tủm tỉm bưng một cái bắt đứng bên cạnh hắn.
“Nương tử.” Thẩm Dũng lau nước miếng, xoay người ngồi lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước vẫn đang cười khúc khích.
Phương Nhất Chước lôi một cái ghế đến gần ngồi xuống bên người hắn, đưa cái bát qua, nói: “Uống đi.”
Thẩm Dũng nhận lấy nhìn một chút, là một chén chè đậu xanh mát lạnh, lập tức nâng lên uống hai ngụm, liền cảm thấy toàn thân sảng khoái, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Uống xong, Thẩm Dũng thở phào nhẹ nhõm, “Thoải mái quá!”
Phương Nhất Chước cười cười, nhận lấy bát không, Thẩm Dũng duỗi tay túm lấy nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, nói: “Nương tử, buổi sáng ngươi nấu chè đậu xanh sao? Có mệt hay không? Nằm nghỉ một chút đi.”
Phương Nhất Chước gần đây cũng quen với việc Thẩm Dũng ôm mình vào lòng, ngồi ở trên đùi hắn, hỏi: “Lát nữa buổi chiều ra ngoài mua sắm một chút được không? Gần đây tướng công luôn ở trong nhà đọc sách.”
“Được…” Thẩm Dũng ngáp một cái, “Lại nói, nương tử, gần đây trong nha môn cũng không có vụ án nào, chẳng trách không có tinh thần.”
“Không có án mới tốt nha.” Phương Nhất Chước ngẩng đầu nhìn mặt trời, “Đã nhiều ngày nay nắng nóng, buổi trưa ăn rau trộn cho mát. Có muốn không?”
“Muốn.” Thẩm Dũng ôm Phương Nhất Chước cọ cọ vài cái, “Nương tử, ăn cơm xong, chúng ta đi xem diễn khúc được không, chiều nay ta không đọc sách nữa.
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Bây giờ ta đi làm cơm đã.” Nói xong liền bỏ chạy.
Thẩm Dũng dựa vào ghế nhìn nàng, trong đầu suy nghĩ, chiều sẽ đưa Phương Nhất Chước đến phường vải, mua cho nàng vài bộ quần áo, rồi sẽ đi mua cái gì nữa nhỉ?
Buổi trưa, bọn nha dịch đi ra ngoài tuần tra đều đã trở về, Thẩm Kiệt chạy đến bên giếng nước cởi áo rồi múc nước lạnh dội lên người, nóng đến nỗi trên đỉnh đầu cũng muốn bốc khói.
Phương Nhất Chước mang chè đậu xanh đã được ướp lạnh tới đặt lên trên bàn cho mọi người.
Đám nha dịch ùa đến, nâng bát lên, hai ba ngụm đã uống hết sạch sẽ, cảm thấy vô cùng sảng khoái lại rống to hai tiếng, cùng nhau bưng bát nhìn Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân, còn muốn nữa.”
Phương Nhất Chước để hai người đi vào phòng bếp, bưng một nồi chè lớn đi ra, chúng nha dịch giơ bát chen nhau múc chè, cảnh tượng vô cùng hào hùng.
Thẩm Dũng đi tới hỏi Thẩm Kiệt, “Sao lại nóng thành như vậy? Tuần tra hay là luyện công thế?”
“Đừng nói nữa.” Thẩm Kiệt thở dài, “Không biết nạn dân gặp hoạ từ chỗ nào chạy tới đây, cướp bóc đồ đạc của dân chúng trên đường, ta cùng các huynh đệ đuổi nửa ngày mới bắt được về đây.”
“Nạn dân?” Thẩm Dũng nhíu mày, “Từ đâu tới? Năm nay cũng coi như mưa thuận gió hoà, sao lại có nạn dân?”
“Không biết.” Thẩm Kiệt lắc đầu, “Phương pháp cướp bóc không giống như bọn tội phạm, giống như là bị đói nhiều ngày nên nổi điên, lão gia đều mang về đây, phát lương thực cho bọn họ, để cho bọn họ không cướp bóc gây náo loạn nữa, một ít người không nhận được lương đều đưa đến phủ rồi, trước cho bọn họ ăn no sau đó lão gia mới tra hỏi.”
“Mang trở về phủ sao?” Thẩm Dũng hỏi.
“Đều mang đến đây, bọn họ đang ở đại sảnh ăn cháo và bánh bao, lão gia cũng ở đó, vừa ăn vừa nói chuyện với bọn họ, lúc ta đến chợt nghe thấy trong đám nạn dân có người gào khóc, nói hình như có oan khuất lớn gì đó.” Thẩm Kiệt nói rồi nhíu mày: “Rất cổ quái, chỉ có khoảng hai ba mươi người, lại nói là một thôn trang, cảm giác quá ít, hoặc là trên đường chạy nạn đã chết rất quá nhiều rồi.”
“Loại thôn trang nhỏ như thế này xung quanh Đông Hạng phủ không nhiều lắm.” Thẩm Dũng nói, “Hơn nữa phần lớn đều có phủ nha hoặc là huyện nha quản lý. Đông Hạng phủ từ trước đến nay giàu có và đông đúc, có nạn dân cũng sẽ cứu tế, không thể để cho bọn họ chạy đến Đông Hạng phủ cướp phá này nọ được.”
“Cho nên mới nói lão gia đang tỉ mỉ tra xét.” Thẩm Kiệt uống hai bát chè đậu xanh, vẫn thấy trong bụng kêu vang, liền cười hỏi: “Thiếu phu nhân nấu cơm chưa? Đói chết.”
“Lát nữa mới có thể ăn.” Thẩm Dũng lại đi đến phòng bếp nhìn qua.
Thẩm Kiệt cũng chạy đên theo, thấy Phương Nhất Chước đang bận rộn trong bếp, nhỏ giọng nói với Thẩm Dũng, “Thiếu gia, nói cho ngươi chuyện này.”
“Sao cơ?” Thẩm Dũng quay đầu lại nhìn hắn.
Thẩm Kiệt cười nói, “Phường vải Tào Ký đang bán loại vải tơ tằm tốt nhất, mùa hè dùng vải đó may quần áo rất thích hợp, ta vừa đi ngang qua chỗ đó, rất nhiều cô nương đang ở đấy xem vải, ngươi có muốn mang Thiếu phu nhân đến chọn một chút hay không?”
“Thật sao?” Thẩm Dũng vừa nghe thấy thế tinh thần lập tức tỉnh táo, mua vải tơ tằm để may vài bộ quần áo mặc mùa hè cho Phương Nhất Chước … Chủ yếu nhất là vải tơ tằm mềm mỏng kia nếu may cái yếm thì…
Thẩm Dũng vừa nghĩ đến hình ảnh đó liền cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, quăng sách lên bàn chạy vào phòng bếp.
Thẩm Kiệt ở bên ngoài thấy thế lắc lắc đầu, cũng chạy theo, cùng một đám nha dịch bám lấy cánh cửa ngoài phòng bếp đợi ăn.
Thẩm Dũng vào trong bếp liền tiến đến bên người Phương Nhất Chước, “Nương tử, một lát nữa đi phường vải mua cái yếm… À, không phải, mua ít tơ lụa!”
Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, gật đầu: “Ừ, được.”
Thẩm Dũng thở dài, nếu một ngày nào đó hắn nói: “Nương tử, chúng ta viên phòng đi.” Phương Nhất Chước cũng có thể vô cùng cao hứng trả lời một tiếng “Ừ, được” như vậy thì thật là tốt.
Hôm nay Phương Nhất Chước nấu chính là bốn loại rau trộn cùng một món chính, trời quá nóng, thức ăn mặn đầy dầu mỡ nhất định là ăn không vào, ăn rau trộn mát lạnh mới hợp miệng.
Vì vậy, Phương Nhất Chước chuẩn bị bốn món rau trộn khác nhau chính là:
Ngọn đậu cô ve giã tỏi: Ngọn cây đậu luộc chín trong nước nóng, sau đó cho tỏi đã giã dập vào, cho thêm gừng thái lát, muối, dầu mè, dầu hạt tiêu vào trộn lẫn, ăn giòn và rất mát.
Ngó sen trộn táo gai: Đem quả táo gai xắt thành sợi dài nhỏ trộn với ngó tren cũng cắt sợi sau đó cho giấm trắng vào, cuối cùng cho thêm một ít mật, chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng.
Trứng muối đậu phụ, đậu phụ non thêm trứng muối, hành lá, nước tương… Cho thêm dầu vừng, rau thơm… thanh nhiệt giảm nóng, tươi mát ngon miệng.
Dưa chuột góp: Dưa chuột cắt hai phần đầu xắt thành từng miếng mỏng, dùng muối bóp mềm, lại dùng cối ép một lượt, rửa sạch sau đó rắc tỏi, ớt, giấm trắng…ướp cùng. Dưa chuột ăn giòn khoan khoái, rất thích hợp để ăn khai vị.
Cuối cùng, Phương Nhất Chước dùng thịt gà xé sợi, cùng với dưa chuột, đậu nha, hành lá trộn lẫn với nhau, cuối cùng rắc thêm vừng. Tất cả đều múc ra bát, bỏ vào mâm.
Phương Nhất Chước làm xong xuôi, quay đầu lại chỉ thấy Thẩm Dũng cùng một ban nha dịch đã đứng chỉnh tề, một đám người nuốt nước bọt nhìn nàng, tròng mắt cũng biến thành màu xanh của rau rồi, chỉ chờ nàng hô ăn cơm nữa thôi.
Buổi trưa ăn cơm tự nhiên là gió cuốn mây tan(vô cùng nhanh), mọi người ăn uống no đủ liền vội chạy về tranh thủ chợp mắt một lúc, chuẩn bị cho việc đi tuần buổi chiều.
Thẩm Dũng đi lấy một chút bạc, kéo Phương Nhất Chước ra phố.
Gần đây, Thẩm Dũng bắt đầu lo lắng đến vấn đề tiền đồ, hắn không thể cả đời sống dựa vào số tiền mỗi tháng phụ thân cấp cho được. Có biện pháp gì có thể giúp hắn nuôi sống bản thân và nương tử không?
“Phường vải Tào Ký, ở ngõ nhỏ bên trong thành đông sao?” Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng.
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng gật đầu, “Đông Hạng phủ có hai phường vải rất nổi tiếng, mùa đông đến Từ Ký phường, mùa hạ qua Tào Ký phường.”
“Ồ…” Phương Nhất Chước nghe xong suy nghĩ một chút, nói: “Tướng công, trước đây ta đã thấy qua vải ở đó một lần, cảm giác cũng bình thường nha, rèm cửa cũng không có trang trí cái gì quá sức tưởng tượng, cớ sao việc làm ăn lại tốt như vậy?”
“Những phường vải này đều đã làm ăn lâu năm ở đây.” Thẩm Dũng cười, “Chưởng quầy của Tào Ký phường là Tào đại nương, vốn là một người dệt vải, cũng đã làm hơn mười năm, cái loại rèm cửa này vẫn chưa từng đổi mới qua, trước kia nàng đều tự mình dệt, nhưng sau đó tuổi đã lớn cũng có tiền vốn, liền tìm những người có khả năng ở xung quanh đến truyền lại tay nghề.”
“À…” Phương Nhất Chước gật đầu, lẩm bẩm: “Phường vải này làm lâu năm rồi nên công việc vẫn tốt, có khách quen lại còn có thể đời đời lưu truyền.”
Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước dường như hơi xuất thần, liền hỏi: “Nương tử, nghĩ cái gì đó?”
Phương Nhất Chước nhìn hắn nói, “À… Ta đang suy nghĩ có nên tìm việc gì đó để làm hay không.”
“Không cần.” Thẩm Dũng lắc đầu, “Chi bằng ngươi giúp ta nghĩ xem ta nên làm cái gì mới tốt, dự tính trước, đến lúc đó bản thân ta có thể kiếm được tiền, ta sẽ nuôi ngươi, ngươi ở bên cạnh phụ giúp ta là được.”
Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, vui sướng gật đầu, “Ừ, được. Hai chúng ta cùng làm.”
“Ta đây làm cái gì mới tốt?” Thẩm Dũng vuốt cằm, “Ta đã nghĩ vài ngày rồi, đến bây giờ vẫn cảm thấy ta chỉ thích tra án.”
“Mấy hôm nay buổi tối ngươi ở trên giường lật qua lật lại chính là nghĩ chuyện này sao?” Phương Nhất Chước có chút giật mình.
“À… Hơn nửa là như thế.” Thẩm Dũng cũng thành thật khai báo, đúng là một nửa hắn suy nghĩ cho tiền đồ tương lai, nhưng càng nhiều hơn là hắn nghĩ đến Phương Nhất Chước. Gần đây đoán chừng là vì khí trời khô nóng, buổi tối ngủ ít đi, hắn liền ở trên giường miên man suy nghĩ. Khiến hắn buồn phiền nhất chính là buổi tối Phương Nhất Chước ngủ rất hay đá chăn, áo choàng lại ngắn, cánh tay cái bụng đều lộ ra bên ngoài, làm hắn tâm hoảng ý loạn.
Phương Nhất Chước kéo cánh tay Thẩm Dũng, hai người đi tới trước cửa Tào Ký phường, quả nhiên thấy vài một cô nương đang xem vải.
Thẩm Dũng liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong đều là nữ tử, không có nam nhân, khiến hắn không được tự nhiên, nam nhân không thể tới phường vải sao?
Quả nhiên, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cùng nhau tiến vào, khiến cho không ít các cô nương chung quanh chú ý, sau đó có vài vị cô nương cười vội vàng thanh toán rồi chạy đi, như vậy thật kỳ quái.
Thẩm Dũng hơi buồn bực, tự nói: đây là làm sao? Ai quy định nam nhân không thể tới phường vải vậy?
Phương Nhất Chước cũng âm thầm vui vẻ, trước đây đi qua một số nơi, cũng có một vài cô nương nhìn lén Thẩm Dũng, tướng công của nàng cũng được rất nhiều cô nương nhớ thương. Nghĩ tới đây, Phương Nhất Chước vô thức nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Dũng, phải chú ý một chút mới được!
“Thẩm thiếu gia, Thiếu phu nhân tới rồi.”
Lúc này, bên trong phường một vị lão phu nhân tóc hoa râm đi ra, trên tay cầm vài cuộn vải, cười nói: “Muốn mua cái gì?”
“À, Tào lão bản.” Thẩm Dũng cười cười với vị phu nhân kia, “Nương tử ta muốn chọn một ít vải để may quần áo.”
“Thiếu phu nhân, muốn may áo lót bên trong hay là áo khoác ngoài?” Tào lão bản nhiệt tình muốn giúp Phương Nhất Chước chọn.
Phương Nhất Chước lấy tay sờ sờ vải, thời tiết nóng nực, dùng loại vải mỏng một chút mới tốt, liền chọn loại vải mỏng nhất, vải màu trắng trên nền có vẽ những đóa lan lớn, thoạt nhìn thanh nhã, nhưng thủ công cũng rất tỉ mỉ. Phương Nhất Chước liền muốn, trở về có thể thêu thêm một ít lá sen ở ngoài viền.
Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước kéo ra không ít vải, liền hỏi: “Nương tử, lấy nhiều vải như vậy có thể làm ra bao nhiêu cái yếm a? Còn rất nhiều loại khác mà, ngươi trắng, mặc đồ màu đỏ sẽ rất đẹp.”
Mặt Phương Nhất Chước đỏ lên, trừng măt nhìn Thẩm Dũng: “Vải này để may áo khoác.”
“Hả?” Thẩm Dũng duỗi tay sờ sờ, nói: “Làm áo khoác quá mỏng đi, đổi thành cái này!” Nói xong, đưa một cuộn vải dày hơn đến.
Phương Nhất Chước có chút bất đắc dĩ, “Cái này dày quá, làm áo lót thì tốt hơn.”
“Không được!” Thẩm Dũng vội vàng lắc đầu, “Áo lót phải mỏng, theo ta thấy áo khoác mới phải dày, người khác mới không nhìn được!”
Thẩm Dũng sốt ruột, liền đem lời nói thật nói ra, mặt Phương Nhất Chước ửng đỏ, híp mắt nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng ho khan một tiếng, gãi gãi quai hàm, quay sang Phương Nhất Chước cười khúc khích, tuy nhiên vẫn cầm miếng vải mỏng trong tay nàng đổi lấy miếng vải bố dày.
Tào lão bản bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được cười lắc đầu, nghĩ: cảm tình tiểu phu thê này đúng là tốt như trong lời đồn, Thẩm tri phủ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Cuối cùng Phương Nhất Chước không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là để Thẩm Dũng chọn, Thẩm Dũng liền thoải mái chọn lựa, chính là chọn để thỏa mãn tâm tư của mình! Chọn loại tơ lụa tốt nhất chất liệu vô cùng mỏng để làm áo lót cho Phương Nhất Chước. Còn áo khoác lại chọn loại vải dầy có trang trí hoa văn nổi bật cho dù có ánh sáng chiếu xuyên qua cũng không nhìn thấy bên trong.
Mua rất nhiều, Thẩm Dũng lấy bạc ra trả, còn Phương Nhất Chước thì cầm vải đứng ở cửa chờ hắn. Lúc này, chợt nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, dường như có người muốn vào.
Phương Nhất Chước vô thức nghiêng người, để người phía sau tiến đến, lại ngửi thấy một mùi hương xông vào mũi. Nàng nhịn không được ngửi thêm một chút, thơm quá! Phương Nhất Chước cũng không biết là mùi hương gì lại dễ ngửi như vậy, liền nhìn thoáng qua người đến. Chỉ thấy là hai cô nương, một tiểu thư, một nha hoàn. Tiểu thư kia đại khái lớn hơn nàng một hai tuổi, rất đoan trang xinh đẹp, mặc một bộ quần áo lụa, nha hoàn phía sau mặc áo choàng ngắn màu xanh nhạt, trên tay còn mang một chiếc giỏ, bên trong để đồ vật dường như là vừa mua trên đường.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian